Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.
Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.
Thứ mà tôi hay bẻ bai. Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Đây là một thử thách nữa. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Đơn giản là để sống.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.
Để sống cho xong đời. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.