Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.
Phải cạo râu đi nghe chưa. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Phố phường quanh nhà lại bình thường. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Bác là bác rất không hài lòng. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.
Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. - Ông quả là người biết lo xa. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn.
Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.
Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.
Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.