Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa.
Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Thật lòng, tôi muốn khóc. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.
Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Nhưng mà tôi ươm mầm. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Có thể cháu học đêm qua.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Gặp ở rất nhiều nơi. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.
Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Không được đâu cậu ơi.