- James viết ra thật nhanh những điều anh đang muốn biết: Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng. "Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy.
- Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian.
Chiều đến, anh thong thả lái xe về nhà khi trời hãy còn chưa tối hẳn. James bước đến tấm bảng trắng của Jack và lấy một cây bút lông: Tớ tin tưởng cô ấy sẽ làm được.
Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa. Chiều thứ sáu, James thu dọn bàn làm việc của mình và chuẩn bị rời văn phòng để về nhà. Thứ sáu này nhé? 7 giờ được không? Nhớ dẫn theo bọn nhóc nữa đấy.
"Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn. - Không biết tôi đã nói với ông hay chưa nhưng thật lòng tôi rất lấy làm tiếc vì những gì mình đã gây nên.
- Dĩ nhiên tớ không đồng tình với cô ấy, nhưng tớ còn biết nói gì bây giờ? Rõ ràng, tớ đã thiếu sót khi không vạch rõ phạm vi thẩm quyền của nhân viên khi giao việc. Thế nhưng James đã biết hậu quả sẽ như thế nào nếu anh làm như thế. - Giờ thì tớ hiểu rồi.
James bất giác mỉm cười khi nhớ lại một buổi sáng nọ, Jason đến phòng của anh thật sớm chỉ để nói với anh rằng, "càng ngày tôi càng cảm thấy bộ phận của chúng ta thật sự là một tập thể gắn bó, còn bản thân tôi nhận thấy rằng mình cũng là một thành viên có những đóng góp tích cực". Quả là một cuộc sống mà anh hằng mơ ước! Những việc đó có thể sẽ rất khó thực hiện.
- Không đơn giản đâu. - James này, chính Jennifer đã giúp tớ quản lý tốt hơn. Thế nhưng James đã biết hậu quả sẽ như thế nào nếu anh làm như thế.
Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu. Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. - Sao ông lại hỏi vậy? Đương nhiên là tôi phải làm bất cứ điều gì cần làm chứ?