Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Và cứ nửa giờ thì boong một phát.
Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Với họ, viết không có tị ti nào là học.
Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.
Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút.
Hôm nay chị bạn ra viện. Bây giờ đến tiết mục bể sục. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng.