Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Ta không phải là tên sát nhân.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống.
Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.
Đây là một sự tham lam. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Chẳng ai thua thiệt cả.
Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.
Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Thi thoảng chúng bay rợp trời. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày.
Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn.
Trông cậu buồn cười quá. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.