Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật.
Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.
Có đến hàng trăm con. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Còn cái quần thì rộng thùng thình. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.
Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.
Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Mẹ tôi đi về phía bên kia.