Được nói chuyện, được trao đổi. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.
Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn.
Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Thoát khỏi trước khi họ chết.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui.
Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Hôm nay đi đâu? Không biết. Để thoát khỏi nỗi chán chường.
Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Và thích được dẫn đi hơn.
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Hai chị em cùng phấn đấu. Nhưng mọi người thì khác.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Đúng là chuyện thường. Ta chờ ai đó đến hỏi ta.