Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.
Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Tôi yêu và thương bác tôi. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Và ông vội ngoảnh đi. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.
Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.
Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Câu chuyện có vẻ như vầy. Mà còn thua trắng về tài năng.
Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.
Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.