Nếu không, người ta sẽ không có ấn tượng gì sau khi trò chuyện với bạn và sự hiện diện của bạn hoàn toàn mờ nhạt. Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán. Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30.
Anh chàng la lối om sòm: Chúng tôi đã thông báo với mọi người rằng anh sẽ nói về tương lai của ngành thương thuyền! Còn tôi thì bỏ công sức nghiên cứu kỹ lưỡng để giới thiệu cho anh. Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận. Chà, việc mô tả phong cách của mình thì khó hơn nhiều so với mô tả phong cách người khác.
Tôi không phải lo gì cả. Thay vì nói bằng những từ ngữ hoa mỹ bay bổng, ông thích diễn đạt bằng ngôn ngữ rõ ràng và dễ hiểu. Nhưng sự thật là từ này đã được thừa nhận.
Bất cứ ai cũng có thể trả lời và tranh luận sau câu hỏi giả định của bạn. Trong quý vị đây có ai thích sống ở Butte Montana không? Những thói xấu, những điều không tốt trong cuộc sống qua óc hài hước của Rickles đều tạo nên những trận cười nghiêng ngả.
Như vậy, có nghĩa là bạn đã thành công. Mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi chúng tôi không có cơ hội để đính chính. Cuối cùng, có thể khẳng định dạng câu hỏi giả định này có rất nhiều tác dụng.
Toàn những nhân vật tai to mặt lớn, Larry ạ! Do vậy hãy nói về chủ đề mà bạn đã nghiên cứu kỹ lưỡng, hoặc nói về những việc bạn đã từng trải qua. Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì.
Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Tôi sẽ làm việc từ thứ hai đến thứ sáu với tiền lương là 55 đô la một tuần. Phong cách này sẽ làm cho những người phỏng vấn cảm thấy thích thú.
Tôi đã được nghe kể một câu chuyện thú vị ở Washington về tổng thống Calvin Coolidge. Bạn có thể rút ra co mình một kinh nghiệm giao tiếp qua cử chỉ một cách tự nhiên nhất. - Nhưng đây là câu lạc bộ Rotary.
Không may hầm mỏ bị sập. Hãy làm chủ những gì bạn thật sự muốn diễn đạt. Và dù trò chuyện theo kiểu cổ điển hay hiện đại, bạn cũng phải biết nói như thế nào cho có duyên, cho vừa lòng đẹp ý.
Trong chiến dịch tranh cử tổng thống năm 1992 của mình, Ross Perot đã chứng minh được tầm quan trọng của việc sử dụng những tấm băng rôn, biểu ngữ. Burns không giải thích gì thêm, chỉ nhấn mạnh hai tiếng: Đừng cười. Tuy nhiên cũng có những trường hợp, sự thông minh trên mức một người Mỹ bình thường ấy, thay vì giúp ích thì lại làm hại ông!