Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ.
Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Và thế là đời sống lãng phí. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.
Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Hót nhiều cũng không hay lắm.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.
Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.
Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Tôi để mẹ dắt tôi đi.