Và bạn liên tưởng tới Zidane. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.
Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Và thích được dẫn đi hơn.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.
Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.
Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.