Và ngày tháng qua, tôi dần dần thấy rằng 99 phần trăm những nỗi lo lắng ấy không bao giờ xảy tới. Khi người ta bầu ông vào Uỷ ban kiểm lâm, ông, một người chưa bao giờ trông thấy rừng tất lo sợ. Tôi cho rằng tôi dự một phần trong công việc tăng hạnh phúc của người khác lên một chút.
Năng lực xuất ra để làm việc này trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ, có thể dùng để nhắc hai mươi tấn than đá lên cao 90 phân. Muốn vậy, tôi đi lượm hàng chục cuốn dạy cách nói trước công chúng và bỏ mất một năm để chuyển những ý của họ sang bản thảo của tôi. Ông phải tính trước, với hai cắc mỗi ngày, ông phải tiêu những gì? Như vậy, có khi nào ông tự hỏi tiền đi đâu mất không? Không, ông đã biết rồi mà.
Chưa bao giờ tôi ăn lễ đó trong cảnh cô độc, cho nên năm ấy tôi thấy nó tới mà ghê. Một ngày kia, một thiếu phụ gởi ông bức thư trong đó tặng ông những danh từ "dối trá, phản bội, khốn nạn". Bộ Hải quân Hoa Kỳ dùng những bảng thống kê về luật quân bình để nâng cao tinh thần thuỷ quân.
Tôi biết nếu để họ nằm ở giường suốt ngày thì chẳng bao lâu họ sẽ khó chịu, không muốn nằm nữa. Lúc ấy ông 22 tuổi, muốn qua chơi u châu, bèn xin chăn nuôi bò trên một chiếc tàu chở bò. Bây giờ, nghĩ lại, tôi không biết có nên hãnh diện về xử sự này không, 50 phần trăm số độc giả tờ báo này, chắc cũng chẳng để ý đọc bài đó.
Đây là nguyên nhân thứ nhất: Hai trăm năm nay hãng đã phát đạt vô cùng. Không, nói vậy không đúng.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế, nói: "Thượng Đế muốn sao con xin nghe vậy" mà hai hàng lệ ròng ròng trên má. Cô ấy bây giờ là một bà già đã có cháu nội rồi. Ba tôi nói: "Con, con xa nhà tới 1.
Cho nên người thiệt có đạo tâm, không bao giờ tuyệt vọng hẳn, tâm hồn lâng lâng, bình tĩnh sẳn sàng đối phó với bổn phận thường nhật". Suốt thời gian dịch và trong năm sáu tháng sau nữa, tôi có cảm giác "đãng đãng" đó. Ông này là giáo sư dạy về thần học ở Đại học đường Edingburgh được nổi danh nhất.
Chưa có người nào tự tử bằng cách nhịn ngủ hết, mà sau này chắc cũng không có ai dùng cách ấy. Kinh nghiệm đó dạy tôi một bài học mà không bao giờ tôi quên. Tôi đang đi thẫn thờ như người không hồn, bỗng thấy tiến tới một ông già cụt cả hai chân.
Ít lâu sau, chúng tôi mời bạn bè lại nhà dùng bữa. Có một lần, phi cơ anh bị hạ. Nhưng thời buổi khó khăn, vì ân nhân của tôi mất việc, không muôi tôi được nữa.
Những điều thu thập được trong sách và đời sống hàng ngày ấy, ông sắp đặt lại, chia làm 30 chương để chỉ cho ta biết: Từ trước tới nay ta vẫn ao ước đi du lịch thế giới trước khi chết. Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta?