Nhu cầu của bạn không cao. Tôi không có ý định ra đi. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất.
Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Không, tôi không cần biết.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.
Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.
Thà tát mình còn hơn. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.
Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Lát sau tôi lẻn xuống.