Khi đọc bản báo cáo của Jessica, anh gần như choáng váng. Anh dành nhiều thời gian hơn cho từng nhân viên để đảm bảo họ hoàn toàn hiểu rõ công việc được giao. Đó là nút thắt khó nhất trong công việc hiện tại của bọn tớ.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Tôi tin rằng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ lặp lại nữa. khó cộng tác với các nhân viên của mình.
Đó là một điều mà anh không thể chấp nhận được vì bản thân anh - cũng giống như Jones - luôn là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của công ty. Còn sau đó thì anh chỉ muốn bật ti vi lên xem trong giây lát rồi đi ngủ. Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ.
Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. - Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa.
Nhưng không sao cả, James đã quá chán nản trước tình trạng mỏi mệt triền miên của mình và anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là có thể tạo ra những kết quả khá hơn - những kết quả mà anh đã nhìn thấy từ cuộc sống của Jones. Thậm chí, anh đã không dành thời gian cho vợ vào ngày sinh nhật của cô ấy. - Anh chỉ vào tấm bảng.
- Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác. Đối với một người quản lý, không có lời khen ngợi nào có ý nghĩa hơn thế! - Đó cũng có thể là một lựa chọn.
Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. - Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác. James bất giác mỉm cười khi nhớ lại một buổi sáng nọ, Jason đến phòng của anh thật sớm chỉ để nói với anh rằng, "càng ngày tôi càng cảm thấy bộ phận của chúng ta thật sự là một tập thể gắn bó, còn bản thân tôi nhận thấy rằng mình cũng là một thành viên có những đóng góp tích cực".
Cậu chỉ cần mời tôi vài xiên cá nướng ngoài trời hoặc vài cái bánh mì kẹp thịt với hành do cậu làm là tuyệt lắm rồi! Và nhờ thế, sự việc đã không đến nỗi khó khăn thế này. Vậy cậu đã làm gì để ổn định trở lại?
Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Họ không đạt chỉ tiêu đã được giao. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình.
Nó giống như chiếc đồng hồ bị hỏng. khó cộng tác với các nhân viên của mình. Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau: