Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình.
Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.
Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ.
Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Nhưng lại thấy buồn nôn.
Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.