Cái đó mới thật nguy hại. (Mãi tới cuối thư, trong chỗ tái bút ông mới chỉ cho tôi một điều có ích cho tôi. Bà Georgette Leblanc đã khen chị Marie và lời khen đó đã thay đổi hẳn người đàn bà đó.
Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett. Tôi rất ghét nói đi nói lại. Trong khi cậu học trò đọc bài ngụ ngôn đó tại một nơi rất xa làng cậu ở, thì tại tỉnh Boston mà hồi đó tôi không có hy vọng gì đi tới được, xảy ra một chuyện chứng minh chân lý dạy trong bài ấy.
Những thư viện, viện bảo tàng sở dĩ sưu tập được nhiều sách, đồ quý là nhờ những phú gia biếu đồ hoặc quyên tiền và lưu danh lại sau này. Người da đen làm bồi phòng cho ông, viết một cuốn sách nói về đời tư ông, trong đó có câu chuyện lý thú này: Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư?
Nay ta thử tìm cách sửa chữa bức thư đó cho hợp hơn. Cũng không phải để phàn nàn nữa, mà để giảng giải cho người bán hàng nghe, nhưng người này chưa nghe, đã ngắt ngay lời: "Chúng tôi đã bán cả ngàn bộ đồ thứ đó, mà chưa hề có ai kêu nài chi hết". Nên để cho y tự định đoạt lấy.
Ông này thích lắm và chắc tự nghĩ: "Người này trẻ tuổi mà biết trọng tài ta như vậy, tất phải là người thông minh". Viên thu thuế lạnh lùng đáp: "Cái đó tôi không biết. Ông kiếm cách dò biết thị hiếu của ông giám đốc khách sạn.
Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó. Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị. Tự thấy cái quan trọng và uy thế mới của mình, anh hài lòng và tiếp tục làm không phàn nàn chi hết.
Nhưng đối với những "quái vật" như trong số những người mắc nợ tôi, thì tôi còn ngờ kết quả lắm"! Các ông ấy nói có lẽ đúng. Tôi chỉ cần hỏi ý họ, đãi họ có thể thống, là tôi muốn gì được nấy". Khi nào gặp Ngài Tổng thống, tôi sẽ chê Ngài chỗ đó".
Trước hết ta phải đặc biệt chăm chú nghe họ. Khi gặp được những cái ao ước từ lâu đó, khác nào đi giữa bãi sa mạc mà gặp được dòng suối, bà tất nhiên cảm tấm lòng người cháu rể lắm và cho ngay một chiếc xe hơi lộng lẫy. Ông Young chỉ bảo, đề nghị, tuyệt nhiên không truyền lệnh.
Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ. Nhưng các em nên dẹp những lá khô này đi, cho nó khỏi bén cháy. Khi ông Theodore Roosvelt còn làm Thống đốc tỉnh Nữu Ước, đã làm được một thủ đoạn kỳ dị; ông dùng cách ôn hòa khiến thủ lãnh các đảng chánh trị trong tỉnh vui lòng tán thành những cải cách mà trước kia họ phản kháng kịch liệt.
Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn". Ông nói có lý và tôi đã có dịp nhận rõ sự thực đó: Ông đã mở hãng với cái vốn 450 mỹ kim và một ý mới trong đầu.