Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Nước mắt tôi lại rơi. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…
Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.
Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi.
Và chưa thấy phải thay đổi. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Phố phường quanh nhà lại bình thường. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Chỉ là chuyện phiếm thôi.