Họ kinh doanh khách sạn. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.
Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.
Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.
Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Suy ra bạn sai và bảo thủ.
Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.