Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau.
Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.
Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.
Để chờ một sự thật tươi đẹp. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa.
Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi.
Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn.
Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Để khám phá đến tận cùng. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.