Chúng tôi biết có nhiều lòng trai khi yêu ai có thiện chí lắm, có những ý tưởng trong sạch cao cả lắm, nhưng cứ chung mà nói, ái tình của họ mặc dầu họ không ý thức, tàng trữ yếu tố xô đẩy họ đến chỗ chiếm hữu người bạn gái mà họ mến yêu. Ơû dưới tác giả ghi mấy dòng này: Đời bạn là đó, trong tay bạn như một mũi tên. Họ quên mất mình là có từ Hư vô và sẽ trở về Hư vô.
họ lại còn khinh rẻ các vật mà tuổi họ đang sử dụng. Cách chung bạn gái đi từ sự sung sướng trao đổi tâm hồn, hòa mình trong lạc thú yêu đương rồi mới đi đến nhục lạc. Đại đa số bạn trai không có tiểu tâm nầy.
Tôi gặp nhiều bạn trai có luôn gương trong túi. Căn dặn họ tránh sự quá lố nó làm hại cho thịt gân hơn là phát triển. Mẹ đau khổ gần rơi lệ đưa con ra đời.
Một khi kẻ nầy bị ái tình, nhục tình chi phối thì đàn bà không đủ nghị lực để từ chối sự mua bán tình yêu. Tuy nhiên những nhận xét trên là cho đa số để nói rằng trong nữ giới vẫn có những lý trí sắc bén khi bên nam giới không thiếu bộ óc ngu đần. Tôi lại không dám đòi hỏi bạn tử đạo để bảo thủ lòng khiết bạch.
Còn dễ bị kẻ khác, trong đó có bạn gái, dẫn dụ thì bạn trai đích thị là có dòng máu của Từ. Nếu là những bức thư xin gởi quả tim của người đẹp, người xứng đáng thì không gì hãnh diện cho họ bằng đem quảng cáo các bức thư ấy trong hàng ngũ các bạn thân trừ bạn nào đã gấp ghé người yêu của họ. Song ta phải quan niệm chính đáng về các từ ngữ, các chủ trương trên.
Hình như tài năng nầy là nồng cốt của tòa nhà tinh thần của đàn ông, hiểu hẹp là bạn trai. Họ kỹ lưỡng lại rồi ngựa quen đường cũ. Tôi không dám hăm dọa bạn thêm bằng những ác quả khác của tội dâm.
Đừng mong gì họ biết hy sinh một con tép để bắt con tôm. Lên mười bảy nghe lòng rạo rực: bạn có ái tình qua hai mươi mấy tuổi bạn được cha mẹ hội ý lo cho bạn một người bạn trăm năm. Tôi muốn nói những trường hợp mà nếu không khéo phòng thủ ta khó bề giữ đức thanh khiết.
Con nhớ không con! Thì ra vạn vật tốt đẹp huyền bí quá. Ai mang trách vụ huấn luyện thiếu niên nên đề phòng điểm nầy. Brizeux muốn vậy nhưng lại làm thi sĩ.
Nhưng tôi hồ nghi là khó quá. Giá trị của bạn ở đó, chớ không phải ở nhan sắc, ăn mặc, tiền của. Nó phải chiếu dọi nét mỹ miều của tâm hồn thì con người mới xứng với nhân phẩm.
Việc cho là tối hảo hồi 15 tuổi, qua tuổi 40 bạn thấy khờ dại quá. Còn nền giáo dục bây giờ không rờ mó gì vô nội tâm của họ được. Người chồng sống cần sự âu yếm của vợ lắm, nhưng họ chịu không nổi sự nheo nhóc của gia đình: con khóc, lợn kêu, đầy tớ đi rật rật, áo quần ngổn ngang, các thực phẩm tới bữa ăn mà chưa sẵn.