Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.
Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Họ nào có tội tình gì.
Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.
Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc.
Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Và dễ sống hơn một chút.
Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.