Tôi đi bộ cũng được. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn.
Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Ốm ra đấy mà làm gì.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.
Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.
Nước mắt tôi lại rơi. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ.
Trượt theo hai bên má. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Có bon chen bẩn, ác.
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.
Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.