- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.
Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.
Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Hôm nay chị bạn ra viện. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Tôi bảo: Chào chú.
Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.
Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.