Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Ông hãy trả lời có hay không. Và cũng thật dễ hiểu. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.
Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.
Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.
Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn.
Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.
Vậy mà tôi đang viết. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi.
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.