Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện.
Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Không, phải giữ sức khỏe. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Gió se sẽ mang vị mặn.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.
Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Hót nhiều cũng không hay lắm.
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau.
Thà tát mình còn hơn. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh.