Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.
Vậy mà tôi đang viết. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Cho từng tờ vào lửa. Nhất quyết phải cạo râu.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này.
Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.
Họ còn bất lực hơn nữa. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.
Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn.
Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Với đời người, ngắn lắm. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.
Cháu nó đang bị đau cơ. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.