Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Do đó mà có lòng ái quốc - và có chiến tranh! Chúng ta can đảm nhận kỹ chân lý này: Mỗi người mà chúng ta gặp đều tự coi có một chỗ nào hơn ta. Nhưng nắng giọi làm lở sơn, nên chính tay tôi phải sơn lại.
Nếu tôi không biết cách kiếm những thị hiếu và những cái ông ấy mê nhất thì bây giờ chắc vẫn còn phải năn nỉ ông ấy mua giúp cho nữa". Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi. Ai kia chứ đại tá House thì không khi nào ngu dại vậy.
Đó không phải là cách gây được tình tri kỷ. Tôi không nói chuyện tôi cho người khác nghe nữa và ráng hiểu những nỗi lòng của người khác. "Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn.
Bạn đặt lệ với người nhà hoặc bạn bè rằng hễ bắt gặp bạn làm trái quy tắc nào đó thì bạn phải chịu phạt một số tiền. Tôi ở tại một vùng ngoại ô kế cận Nữu Ước. Còn những quảng cáo y dược có ích lợi chung, không thể nào từ chối hết được, tôi sẽ kiểm duyệt gắt gao cho nó thành ra hoàn toàn vô hại.
Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất. Như vậy, ông vừa dùng tai và mắt để nhớ. Bữa tiệc đó hỏng là lỗi tại đầu bếp chứ không tại tôi.
Bạn bĩu môi: "Vô lý thượng hạng! Nồng nặc mùi quảng cáo của bọn bán cao đơn hoàn tán và của các "mét" coi chỉ tay đoán vận mạng". Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa. Kết quả cuộc tranh luận lạ lùng đó, là hãng xe ký giao kèo với hãng của tôi và xin cho bạn hay rằng, giao kèo ký kết mua tới một triệu thước da, đáng giá 1.
Tiền mướn nhà tuy chẳng là bao, nhưng đối với chàng còn nặng quá; chàng không trả nổi. Xin các bạn nghe chuyện ông J. Henry Ford nói: "Bí quyết của thành công - nếu có - là biết tự đặt mình và địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình".
Kết quả cuộc điều tra đó là một sự tiết lộ bất ngờ về đời sống đau thương trong những cuộc ái ân của họ. Nếu không, sẽ mau quên lắm. Những điều đó cần cho chúng tôi mỗi tuần để lựa kỹ những giờ phát thanh tiện hơn hết.
- Thưa ông, nếu tôi mua được giá đó rồi để lại hầu ông, ông chịu không? Nhưng đối với những "quái vật" như trong số những người mắc nợ tôi, thì tôi còn ngờ kết quả lắm"! Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ.
Khi ông nghe không rõ một tên nào, ông nói: "Xin lỗi, tôi chưa nghe rõ". Nghiêm quân của tôi khéo nuôi heo và bò, kỳ đấu xảo canh nông nào ông cũng được giải thưởng. Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng.