Lời khuyến khích của bạn phải thành thật và nhân từ". Họ nghĩ tới họ, sáng, chiều, và tối. Nhưng đối với những "quái vật" như trong số những người mắc nợ tôi, thì tôi còn ngờ kết quả lắm"! Các ông ấy nói có lẽ đúng.
Xin ông tin tôi, ông nóng lại phân trần với tôi một, thì tôi nóng muốn biết những nỗi bất bình của ông tới hai kia". Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ. Những kỹ thuật gia giúp việc ông Andrew Carnegie biết rõ giả kim thuật hơn ông nhiều.
Công việc thứ nhất của tôi không phải là dạy anh ta ăn nói, mà dạy anh ta giữ mồm miệng. Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành. Con số 6 hôm trước đã có ai bôi đi, viết con số 7 thay vào.
Vậy thì tại sao lại còn dựng thêm những trở ngại nữa? Tại sao tự mua lấy cái bất lợi cho mình vậy? Muốn chứng minh điều đó, phải lập lý một cách kín đáo, đừng cho người nhận thấy chủ ý của ta. Năm ngoái, tôi đã khuyên các ông giám đốc của công ty tôi rằng cách hiệu nghiệm nhất để tăng số hàng bán lẻ là mở một cuộc tuyên truyền kịch liệt suốt một năm để bán trực tiếp, và phí tổn cuộc vận động đó do công ty sản xuất chịu hết. Vì chính cha mẹ y và những người chung quanh y đã làm cho y trở nên như vậy.
Đặt những câu vấn làm sao cho tự nhiên người ta phải đáp "có". Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được. tôi lỡ xe điện sáng nay.
Sáng ngày, trong khi con sửa soạn sách vở đi học, cha đã rầy con vì con chỉ quệt chiếc khăn ướt lên đầu mũi con thoi, cha đã mắng con vì giày con không đánh bóng, cha đã la khi con liệng đồ chơi của con xuống đất. Vì tuyên bố như vậy là tránh trước được những cuộc tranh biện, và làm cho đối phương nảy lòng công bằng, vô tư, rộng rãi cũng như bạn, nghĩa là tự nhận rằng cũng có thể lầm lỡ như bạn được. Phải làm sao cho sự học tập của bạn thành ra một trò chơi vui mà mê được.
điều kiện là ông bầu phải báo trước cho công chúng hay rằng va vì bị cảm mạo, nên không được tốt giọng như thường ngày. - Vậy thì có thể đem bán cho một hãng xe được. Ông này cũng không ra ngoài lệ đó.
Thiệt là nhục nhã, tôi giận lắm. Phải làm ngược lại như vậy mới được. "Tôi tiếc rằng một tờ báo rất có giá trị như báo của ngài - gần hoàn toàn về mọi phương diện - lại có cái lỗi đó làm cho cha mẹ không dám cho con cái đọc nó nữa.
Tôi biết rằng cãi lý cũng vô ích; phương pháp đó chỉ có hại thôi. Bây giờ người ta không biết xây nhà đẹp như vậy nữa. Vô hy vọng! Ông Webb nói: - Mặc dầu vậy, ta cứ thử xem.
Hoặc vì không từ chối được vì sợ mắc cỡ. Tánh tò mò của bà bị kích thích. Chúng ta cùng xét lại xem.