Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai.
Cái cuối có phần họ nói đúng. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ.
Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.
Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh.
Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Định kiến tàn sát sự phong phú.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.