Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.
Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.
Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Tôi làm độc giả cho tôi.
Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên.
Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.