Khi ông Adamson tới, viên kiến trúc sư dặn: Ông Eastman bận việc lắm. Tôi đã có mặt trong hàng ngàn cuộc tranh biện, và có khi dự cuộc bàn cãi nữa. Kẻ thù dữ tợn nhất về chính trị của Disraeli là Gladstone.
Cả châu u giận dữ ồn ào, như bầy ong vẽ vỡ tổ. Rất hiếm những người ra ngoài lệ đó. Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật làm đẹp lòng người.
Như vậy ông ta hết nói gì được nữa, không có lý lẽ gì để tranh biện được nữa. Thường thường bà chạy lại nhà một bà chị để phàn nàn về chồng, trút hết tâm sự, khóc la, đe dọa. Ông làm cách nào? Ông cho riêng anh ta một phòng giấy với một tấm bảng treo ở cửa đề tên và chức mới của anh.
Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện. Không để mất một phút, ông lại ngay đường Wall Street thu hết thảy những tài liệu về người sáng lập và ông chủ hãng hiện tại. Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả.
Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói chuyện với người khác. Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng. Khi bạn giận dữ với ai, trút được cơn thịnh nộ lên đầu người đó, bạn thấy hả dạ lắm.
Đó là quy tắc thứ 6. Than ôi! Thực trạng khác xa những mơ mộng thiếu thời một cách độc địa làm sao! Sau cùng, năm 82 tuổi, Tolstoi không chịu nổi sự bất hòa ghê gớm trong gia đình nữa và một buổi tối, tháng 10 năm 1910, tuyết sa đầy trời ông trốn bà, đi xa, trong đêm tối và lạnh lẽo, không biết là đi về đâu. Ban đầu, mỗi khi tôi thấy một đám thanh niên đốt lửa cắm trại, tôi vội chạy lại, lo sợ cho những cây quý của tôi.
Ông Adamson nhiệt liệt khen ông đã biết dùng tiền. Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo. Ông nói, ngày nào ông cũng đọc nó, vì tin tức đầy đủ, rõ ràng, vì báo không lợi dụng những bản tính đê tiện của quần chúng, và vì những bài xã thuyết rất giá trị.
Ông Adamson bèn dùng điện thoại gọi viên kiến trúc sư của ông Eastman để xin được hầu chuyện ông Eastman. Người thợ hớt tóc, thoa xà bông thiệt kỹ rồi mới cạo râu. "Tỏ rằng ta có nhiều thiện cảm với những ý tưởng cùng ước vọng của họ".
Nhưng rầy rà thay, ông S. Tôi lại nói rằng: nếu được lang thang trong một cánh đồng với ông thì thú vô cùng. Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng.
Phương pháp đó có nên thi hành trong những giao thiệp về thương mãi không? Thì đây, ta hãy xét tới trường hợp của ông Henry G. Xin bạn đừng ngại rằng nói như vậy mà không thành thật đâu, vì nếu ở vào địa vị người khác, tự nhiên bạn cũng sẽ hành động như họ. Trong phiên nhóm, một ông tòa hỏi ông S.