Khu 3 Net

Cưỡng hiếp em đồng nghiệp xinh đẹp cực phê

  • #1
  • #2
  • #3
  • Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.

    Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.

    Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn.

    Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Mình rất sợ phí thơ.

    Bảo keo xịt tóc miễn phí. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.

    Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Nhà văn nhắm mắt lại.

    Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.

    Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.

    Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Tôi đã đến đó và đã trở về.

    Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap