Những yếu tố chấm dứt cuộc đàm thoại là những câu nói kích thích trạng thái xuất thần. Chẳng hạn, bạn hỏi tuổi ai đó và người đó trả lời: “Theo anh, tôi bao nhiêu tuổi rồi?” Rõ ràng là câu trả lời của bạn có thể ảnh hưởng đến người đó. Để chứng minh, các mệnh lệnh gắn theo được in nghiêng trong câu dưới đây.
Nếu bạn nói rằng nó đẹp, cô ấy sẽ kể về số tiền. Nếu bạn ghét chuyện nấu nướng, mọi việc từ xếp hàng ở siêu thị đến rửa chén bát trở đi đều ngang nhau. Chúng ta có thể tiếp tục như thế.
Đây là một dấu hiệu tuyệt vời và hoàn toàn đáng tin cậy. Điều này xóa sạch tất cả mọi manh mối của tội lỗi. Nhắc lại những câu kiểu như: “Tôi tin chắc mọi chuyện tùy thuộc vào anh,” “Càng phải đợi lâu thì tôi càng bực đấy.
Đề nghị này thường kéo theo một đề nghị lớn hơn một chút, và theo thời gian, sự tận tụy của bạn được tạo dựng đến ngưỡng bạn cảm thấy mình bị trói chặt trong quyết định của mình. Lý do là vì người đó suy nghĩ nhanh và cố gắng nhớ những gì mình đang nói. ” Câu trả lời này có thể cản trở một cuộc đối thoại và khiến bạn phải tìm kiếm các câu hỏi.
Mỗi kịch bản bao gồm một kíp nổ (primer), một phương án tấn công (attack sequence) và những viên đạn bạc (silver bullets). Hơn hai nghìn năm trước, Aristotle đã nói thế này về tình cảm và sự bóp méo thực tế: “Dưới ảnh hưởng của những cảm xúc mạnh, chúng ta dễ bị đánh lừa. Động tác này xuất hiện khi chúng ta nghe một điều gì thú vị.
Tò mò: “Xem nào, đời chỉ có một lần. Lúc này, vấn đề còn lại là liệu người đó có thú nhận hay không. Các câu như: “Tôi không thể nói dối” hay “Tôi chưa bao giờ nói dối” luôn được tiếp nhận với sự thận trọng.
Kỹ thuật này được sử dụng để gắn chặt những gợi ý trực tiếp vào tiềm thức. “Dì biết đấy, con khó chịu tới mức không muốn nói về chuyện đó lúc này. Tôi sẽ tống cổ anh ra khỏi đây ngay giữa ban ngày.
Nhưng chúng ta đang sống trong một thế giới không hoàn hảo, luôn tồn tại những điều dối trá. Khi một quan chức chính phủ điều trần trước Quốc hội, mắt ông ấy ngước lên và sang trái mỗi lần ông ấy nhớ lại các thông tin – rõ ràng đây là dấu hiệu cho thấy ông ấy đang sắp đặt các sự thật vì ông ấy nhớ đến chúng, chứ không phải thêu dệt bất kỳ câu chuyện gì. Khi việc tranh luận trở nên vô hiệu, hãy dừng lại.
Cách duy nhất người đó biết được chính là khi họ có tội. Nhưng còn tất cả những chuyện khác thì vẫn chưa thấy anh nói gì. Chiến thuật này hơi khác ở chỗ nó được sử dụng nếu người đó chần chừ khi kể cho bạn câu chuyện liên quan đến người khác.
Làm gì có chuyện người cho thuê phim lại biết bạn tôi hay sở thích phim ảnh của anh ấy chứ? Việc mặc tấm áo choàng, hoặc cầm một cái mõ, không làm nên thầy tu. Có lẽ cả ba chúng ta cùng bắt tay nhau. Phương án này được sử dụng khi bạn có một vài ý tưởng về những gì đang diễn ra, nhưng bạn lại không biết toàn bộ câu chuyện.