Lúc này tôi mới nghĩ trong đầu là nên nói cái gì tiếp theo. Tôi luôn cảm thấy hãnh diện khi khoe với mọi người rằng: Cộng sự của tôi là Bob Woolf. Bạn hoàn toàn có thể điều khiển cuộc trò chuyện nếu có một kiến thức sâu sắc về đề tài đó.
Bạn phải biết nhấn mạnh ưu điểm của món hàng sao cho thuyết phục. Họ nghĩ bạn ám chỉ họ đã già (dù ý của bạn không phải là như thế). Khi kể câu chuyện này Sinatra đã làm cho khán thính giả cười vỡ bụng.
Có một quy tắc hết sức đơn giản là: Hãy nói chuyện với những người dưới quyền theo cái cách mà bạn muốn ông chủ nói chuyện với mình. Ngày 9/7/1958, những lời nói của Casey Stengel trước một phân ban của viện nghị sĩ Mỹ được đánh giá như là một đỉnh cao của nghệ thuật nói. Ông không chỉ chứng tỏ mình là một người theo kịp thời đại mà còn là một con người của thời đại.
Thật ra Sinatra không hứng thú lắm với các phương tiện truyền thông đại chúng, và nhất là lại không thích được các phóng viên săn tin phỏng vấn này nọ. đừng gây cho người đối diện cảm giác khó hiểu và khó chịu. Đừng nói quá nhiều chuyện vì ngoài chuyện của bạn ra còn nhiều câu chuyện của những người khác muốn thảo luận nữa.
Vấn đề này nữ biên tập viên một tạp chí nhỏ đã đặt ra với một biên tập viên nam đồng nghiệp. Herb tiếp tục: Nếu thầy đuổi học chúng em dĩ nhiên sẽ có một phiên tòa. Thật kỳ diệu! Tôi thắng cược với món tiền thưởng 8000 đô la.
Tôi không phải lo gì cả. Tôi đã nhiều lần nói trước khán giả của đủ mọi tầng lớp. Mặt trời chiếu những tia nắng chói loáng đẹp vô cùng, phủ tràn trên mặt kính.
- Thương gia dầu ô liu, doanh nghiệp ngành mì ống, nhân viên FBI… Đủ cả! Tốt hơn hết hãy để tất cả chìm trong bóng tối. Remember? (Em có nhớ cái đêm hôm ấy? Đêm mà em nói Em yêu anh. Còn ở đây đều là người lớn cả.
Còn bây giờ, đừng gọi bác sĩ tâm thần đến khám cho tôi khi tôi mách với bạn cách thức thứ ba này nhé. Ông là tác giả những cuốn sách thành công vang dội viết về cách thức để thăng tiến trong công việc. Tôi nghĩ cách hỏi này không có gì là sai cả.
Thậm chí trong những vấn đề thuộc lĩnh vực tinh thông của mình, Kissinger vẫn hỏi người đối diện: Bạn nghĩ gì về vấn đề này? Dù bạn có tài nói năng tuyệt vời đến như thế đi chăng nữa, có những lúc tốt hơn hết là bạn nên im lặng. Thế là, lại thêm một môi trường nữa để tôi được nói! Sao bạn không bắt chước tôi nhỉ? Đặc biệt là khi bạn muốn nói chuyện hay diễn thuyết trước công chúng.
Anh hãy thế chỗ anh ấy!. Nhưng ngay sau đó, họ lại nghe vài lời tự giới thiệu của tôi. Thầy làm thế tức là tiêu chúng em rồi.