Lần nào về thăm nhà vài ngày trước lễ Giáng Sinh thì tôi cũng được ba tôi kể cho nghe đã mua than và thức ăn cho một người "đàn bà goá", đông con mà nghèo khổ nào ở trong tỉnh. Trừ ta ra, không một ai mang lại sự bình tĩnh cho tâm hồn ta đâu". Tôi lấy làm hổ thẹn đã có những ý nghĩ sai lầm về quý hãng.
Ông nhắc tên những người da trắng đã giúp ông để lập nên Trường Piney Woods, những người da trắng đã cho đất, và vật dụng làm nhà, lợn, bò, và tiền để ông thi hành chức nghiệp. Anh bị ung thư trong ruột. Vậy đừng tàn phá nó bằng cách chuốc lấy lo phiền".
Sự lo lắng về mất ngủ làm hại bạn nhiều hơn là chứng mất ngủ. Truyện ông kể lại như vầy: Nếu cần, chúng ta có thể chịu nổi và thắng được tất cả những tai hoạ và thảm kịch vì chúng ta có những năng lực tiềm tàng mạnh lạ thường mà biết dùng tới, ta sẽ thắng được mọi nghịch cảnh.
Tôi nghiên cứu sinh vật học, khoa học triết học và các tôn giáo. Tôi để chúng coi cây Nô-en xong, dắt chúng lại một tiệm nước để giải khát, và mua cho chúng ít kẹo, đồ chơi. Nhưng biết lợi dụng những thất thế mới là điều cần thiết.
Tôi tự nhủ: "Sự thất bại đó là một vố đập vào danh tiếng ta và có thể làm cho ta mất việc. Tại Mỹ mỗi năm, số người tự tử lại nhiều hơn số người chết trong năm bệnh truyền nhiễm lan rộng nhất. Đã lâu rồi, tôi đọc một cuốn sách của James Lane Allen.
Ngày nay, danh của trường này lan truyền khắp trong nước, và những việc tôi kể đã xảy ra trong thời kỳ hỗn loạn của trận thế giới chiến tranh thứ nhất. Sáng hôm sau gặp nhau, ông luật sư của tôi khuyên nên đích thân lại thăm Biện lý rồi kể tường tận câu chuyện cho ông hay. Tôi đã trả một giá rất mắc bài học nầy: phải viết những sự kiện đó lên giấy rồi mới phân tích chúng một cách dễ dàng được.
Nếu bạn gặp cơn túng quẫn, phải đi vay, những sổ bảo hiểm, quốc trái và sổ tiết kiệm đều là tiền ở trong túi bạn hết. Ông ta giúp một hảng lớn ở Chiacago. Không thể đồng thời thấy hăng hái nhiệt liệt về một công việc nào đó và thấy chán nản thất vọng vì một nỗi lo buồn khác.
Dùng thì giờ của tôi để tính công việc sắp tới, ích lợi nhiều hơn là ưu phiền về những lỗi lầm hôm qua. Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích. Phó cho trời, tới đâu hay tới đó".
Tôi ước gì một bà cô của tôi - bà Edith - cũng dễ quên giận như Lincoln nhỉ! Bà và ông chồng tên là Frank sống tại mọt khu trại đdã cầm cố rồi. Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không. Chỉ có nâng cao tư tưởng mới có thể thành công và tiến được thôi".
Ta thiệt khó thắng vì chúng ngự trị ngay trong thâm tâm ta, nhưng ta phải thắng, vì thắng mới có thể SỐNG được. Nói không ngoa, họ đau vì đã mất sự thăng bằng bởi mất tin ở tương lai. Sự bình tĩnh trong tâm hồn đã phát ra môt nguồn sinh lực mới.