Nếu dùng vàng để kiếm lợi một cách phi pháp hoặc làm theo những lời khuyên không đúng, lừa đảo hay phó thác nó cho những kinh nghiệm yếu kém thì rất dễ thất bại và mất sạch vàng. Ông không ăn được nhiều, chỉ nuốt được một ít để cầm hơi qua ngày. Tại sao mày cứ ngồi tách biệt một mình vậy?
- Chúng tôi đã nghe rất nhiều chuyện về ông ấy. Những người thợ kim hoàn đã chế tạo được những đồ trang sức rất đẹp và tinh xảo. - Tâu bệ hạ, trước đây thần dân của chúng ta được hưởng cuộc sống sung túc là do bệ hạ đã cho xây dựng những công trình thủy lợi có quy mô lớn, và những đền thờ thần thánh nguy nga tráng lệ.
Với tài sản của tôi, các bạn nghĩ tôi sẽ mua được tất cả mọi thứ mình muốn sao? Đó là một suy nghĩ sai lầm. Do vậy, tôi phản đối sự lệ thuộc vào việc phải lên kế hoạch chi tiêu và buộc phải chi tiêu như thế nào, chi tiêu cho cái gì. Bọn ông đoán anh ta là một thủy thủ.
Món quà của nhà vua có lẽ sẽ đem lại cho anh nhiều cơ hội tốt. Ta sẽ nói cho cháu nghe những điều cháu đang muốn biết. Còn nhiều người khác, thường là vì do dự, toan tính thiệt hơn mà khiến cho cơ hội trôi qua, để rồi cuộc sống của họ vẫn không có một sự thay đổi nào cả.
Bạn phải tạo ra nguồn thu nhập dồi dào để bảo đảm cho cuộc sống tương lai của mình. - Điều này chứng tỏ con coi trọng sự khôn ngoan của cha lớn hơn túi vàng mà cha đã cho con. Cuối cùng, tôi trở thành người khắc chữ nhanh và đẹp nhất.
- Anh nói rất đúng, anh bạn ạ! - Người thu mua gia súc đáp lời. - Vâng! Con muốn lắm chứ, nhưng con không thể rời khỏi chỗ này được. Suy đi tính lại, con chỉ còn cách bán đổ bán tháo phần còn lại cho một người Do Thái để kiếm được đồng nào hay đồng ấy.
Nhưng rồi nhớ lại lần gặp Zabado thê thảm trên tường thành ngày trước, ông biết là kế hoạch đó không thể được. Một hôm, bà ấy tìm đến tôi và vay một số vàng để cho con trai bà góp vốn làm ăn chung với một người chủ đoàn lữ hành. Ông biết anh ta từ hồi còn ở Harroun.
Thế mà bây giờ ông lại bảo, ông cháu là một nô lệ khốn khổ ở Babylon! Ông chưa hiểu rõ, nhưng ông tin vào những gì Megiddo đã nói. Thông thường công việc ở lò bánh kết thúc vào buổi trưa, nên ông nghĩ ông Nana-naid chắc hẳn sẽ đồng ý cho ông làm bánh đi bán vào buổi chiều.
Sharru Nada kể tiếp: Bởi vì, tôi nghe tiếng ông chủ bảo rằng sẽ mổ thịt anh khi nào anh bị ốm lần nữa. – Bansir đáp lại một cách u sầu.
- Thần e rằng, số vàng đó đã rơi vào trong túi của một số ít người rất giàu có ở vương quốc của chúng ta. Đến khi bằng tuổi cha, con sẽ sở hữu được một tài sản có giá trị cho bản thân con. - Đúng thế! – Arkad trả lời.