Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Hắn cũng thông minh đấy chứ. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.
Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.
Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Một điều rất hệ trọng.
Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Lại về nhà bác ôn thi. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.