Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Cháu vẫn nằm trong chăn.
Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Quần áo độ này mặc rộng ra. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Ôi! Những tiếng còi xe. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Nhưng lại thấy buồn nôn. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta.
Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.
Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.