Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Đừng thuyết giáo vô ích.
Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Đốt xong thấy người hơi nhẹ.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi.
Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.