Tôi nhận thấy rằng nếu dùng hết thời gian vào việc tìm tòi những sự kiện một cách vô tư khách quan, thì khi nhận thức những sự kiện ấy, ưu tư sẽ tan dần đi". Ông ta giúp một hảng lớn ở Chiacago. Cứ nghĩ tới nội việc hôm nay thôi".
Làm sao nhờ họ chỉ bảo được? Ví dụ bạn muốn học nghề kiến trúc. Người này khi làm cho hãng, tính toán chi li, cẩn thận lắm, nhưng với túi tiền riêng thì. Em muốn khóc, thầm nghĩ: "Tại sao lại có sự vô ý kia khiến cho chiều nay mất vui đi như vậy? Nhưng sau em tự nhủ: "Tại sao mất vui? Cứ nhất đinh vui đi nào! và em vô phòng ăn, đành mang tiếng với bạn bè là người nội trợ dở, còn hơn là tiếng cáu kỉnh, xấu thói.
"Có vẻ một trò ảo thuật - nhưng cũng như các trò ảo thuật, một khi bạn đã biết, thì thấy nó vô cùng gỉan dị". Tôi đi bộ non hai cây số để tới trường học, chỉ có mỗi một lớp. Vì sách của ông không khác chi những tập phóng sự cả.
Mỗi ngày ngủ một giờ vào lúc năm, sáu hay bảy giờ, tức là bạn đã tăng thêm 60 phút cho đời sống hoạt động của bạn hay nói cho rõ, bạn đã kéo dài thời gian bạn thức trong một ngày. Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt. Tôi đáp: "Không hại, má con mình ngủ thêm chút nữa".
Ngài tuyên bố chỉ có điểm quan trọng nhất trong Tôn giáo là: hết lòng yêu Thượng Đế và yêu người cũng như yêu chính bản thân ta. Ngày nay, danh của trường này lan truyền khắp trong nước, và những việc tôi kể đã xảy ra trong thời kỳ hỗn loạn của trận thế giới chiến tranh thứ nhất. Mười năm trước, ông Englert lên sởi và khi bệnh này khỏi thì biến chứng thận viêm (sưng thận) chữa đủ các thầy, cả những "lang băm" nữa, mà không hết.
Mà đi như vạy phải vịn tay người ở gái. Bây giờ tôi nhận thấy rằng nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng thì tôi đã thành một người bán tàn tật suốt đời. Chúng phái một "thanh toán viên nhà binh" lại hãng tôi - viên này là một đô đốc - và ra lệnh cho tôi giúp đỡ võ quan đó trong khi thanh toán tài sản của công ty.
000 dân số không, thì bà đáp: "Được chứ! Tất nhiên là được chứ!". Hộc tủ của tôi đầy những truyện đó. Vì vậy mà ta mím môi, bặm miệng, rụt cổ, nhô vai, bắt những bắp thịt phải gắng sức, để tập trung tư tưởng.
Tôi vẫn ngủ kỹ như thường. Tôi không hề để ý tới những sự gian lận đó mãi cho tới hôm có một người laị thăm tôi tự xưng là Thanh tra của chính phủ và đòi tôi một số tiền trà nước. Không bao giờ bà phàn nàn về sự bạc bẽo của con cái.
Trong khi đó, một thương gia gởi cho ông Georrge Rona lá thư sau đây: "Những ý nghĩ của ông về công việc của tôi, hoàn toàn sai lầm và có phần lố bịch nữa. Tốt hơn là anh nên tập cho nó quen đi". Dưới đây là chuyện thiệt do ông kể cho tôi nghe.
Ba tôi gần thành người lý tưởng mà Aristote đã tả một người đáng được sung sướng nhất. "Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết". Hai đứa nhỏ ấy làm cho tôi vui nhiều hơn là tôi đã làm vui chúng.