Còn các cầu thủ sẽ xem lời nói nay của bạn thật sự là một châm chích: Hồi xưa ba tôi dắt tôi đi xem anh đá hoài (còn bây giờ thì không thèm xem nữa ư?!). Andrew lúc 30 tuổi là thư ký làm việc dưới trào chính phủ Clinton về lĩnh vực phát triển nhà ở thành phố. Tôi lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng.
Tổng thống cũng là một con người. Ngày trước gọi dân nô lệ da đen, ngày nay phải dùng là người Mỹ gốc Phi (African American). Yêu hay ghét đơn giản chỉ là những cảm xúc bình thường cần phải có của một con người.
Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi. Đó là tấm ảnh của anh. Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ.
Sau đó thì có thể bày tỏ quan điểm, ý kiến riêng của bạn, đặt câu hỏi về vấn đề đó. Tôi đã nói những lời chân thật từ trái tim mình, không gò bó, không gượng gạo. Marshall Simmonds, người đàn ông tốt bụng, ông tiên của cuộc đời tôi giờ đây xuất hiện với tư cách là một ông giám đốc.
Tôi lượn sang bên trái. Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt. Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống:
Bởi thế, nếu một cúc áo của bạn chưa cài, khán giả sẽ nhìn thấy. Nên nhớ con người thường có cái tính trời phú là luôn thích nói về những vấn đề của mình hơn là của người khác! Một cái răng sâu của bạn thì dĩ nhiên làm bạn đau đớn, nhức nhối hơn nhiều so với một nạn đói kém bên xứ người. Ông không bao giờ ngại cười lẫn không ngại lấy bản thân mình ra để chọc cười thiên hạ.
Anh là người khách luôn cung cấp cho chúng tôi những tin tức nóng bỏng và hấp dẫn, với những lời bình luận, nhận xét xác đáng nhất. Có rất nhiều cách để luyện kỹ năng nói. Tôi không phải lo gì cả.
Trong chương trình của tôi thì ngược lại, tôi không bao giờ hỏi những câu mà tôi đã biết trước câu trả lời. Thế là tôi cứ quanh quẩn ở đó, chờ đợi một cơ hội. Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không.
Tình cờ tôi đứng cạnh một đại biểu thuộc phái đoàn Oklahoma, và vô tình nghe ông nói rằng: Tôi không biết người đàn ông đó, nhưng hôm nay ông ấy đã nhắc cho tôi nhớ vì sao tôi là một đảng viên Đảng Dân chủ. Tôi đánh giá anh ấy là một con người khá hoàn hảo. Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay không nên nói những gì.
Nhưng vào buổi tối đến chương trình của tôi thì Jim lại xỉn quắc cần câu. Sam kể câu chuyện này vì hôm ấy hầu hết khán giả là những người thuộc tầng lớp lao động. Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất.