Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt.
Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…
Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Bởi cô ta làm giáo viên. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).
Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Ôi! Những tiếng còi xe.
Không có chim non ở trong. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục.
Cười vui cho dễ sống. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Căn nhà chắc sẽ trầm đi.