Lại nói chuyện đi đá bóng. Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào.
18 tuổi là được tự do. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh.
Còn cái quần thì rộng thùng thình. Ốm ra đấy mà làm gì. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ.
Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà.
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Đôi má trắng nhợt ửng hồng.
Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời).