Ông biết rằng đọc thứ sau này, có thể học được một vài điều hay. Vậy muốn diệt nỗi lo trước khi nó diệt ta, theo quy tắc thứ ba này: Mỗi ngày bạn để nó trên bàn viết, ngay trước mặt.
Chúng tôi bèn thả ba trái thuỷ lôi về phía chiếc tàu hộ tống, nhưng chắc đã có bộ phận nào hư trong máy móc của những thuỷ lôi ấy nên đều không trúng. Vậy nguyên nhân của chứng thần kinh thác loạn là gì? Không ai biết được đủ hết. Ngày nay một pho tượng đá hoa cương được dựng trước phòng Triển lãm Quốc gia - một bức tượng nhắc nhở cho những ai qua lại, một vinh dự hoàn toàn nhất của Anh Cát Lợi.
Nỗi cô đơn của lòng tôi tự nhiên biến mất. Một người nữa công nhiên bỏ Chúa khi Chúa sắp phải tử hình và còn thề lại ba lần rằng y không hề quen biết Chúa bao giờ, hai người phản bội trong số 12 người bạn. Thiệt ra tôi cũng có lời trong một vài vụ, nhưng rút cục vẫn là thua thiệt.
Và từ khi nhận chân được điều này, tôi hết bệnh luôn tới bây giờ". Chẳng hạn nghề bán vé bảo hiểm. Vậy bác sĩ Adler khuyên ta mỗi ngày làm một việc thiện.
Tôi tin chắc rằng sự bình tĩnh trong tâm hồn và nỗi vui trong lòng không do khu đất ta ở, của cải của ta có, địa vị ta giữ mà chỉ do thái độ tinh thần của ta thôi. Carrier lại quý báu và có kết quả thần hiệu như vậy? Từ hồi đó tôi chưa hề đau thêm một ngày nào nữa".
Chúng ta, ai cũng cần tri kỷ". Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài". Phải đấy, mình đi viết thơ cám ơn lão ta mới được".
Steel mà cả cho bạn và tôi nữa. Ông nói: "Đêm tới, trước khi tắt đèn, ông tập thói quen vạch rõ công việc hôm sau. Chính nhờ lối đó, ông đã làm cho một công việc ông vừa sợ vừa ghét hoá ra một việc thú và rất có lợi.
Ban đầu có khó thiệt, song tôi gắng sức tỏ ra dễ dãi, vui vẻ và như vậy chẳng những dễ chịu cho gia đình mà cả cho tôi nữa. Lại có hôm ông bỏ việc khiến ông già rất bực mình và xấu hổ với bọn làm công vì có đứa con biếng nhác đến vậy. Từ đó ông tự vạch ra một con đường và nhất định theo đúng nó.
Hai người cô tôi, vừa già, vừa nghèo, vừa hay đau, nhận nuôi ba đứa trong số năm anh em chúng tôi. Ờ thử hỏi, ta có thể nói được là thành công khi ta làm ăn phát đạt, nhưng lại mắc chứng đau tim hoặc vị ung chăng? Có ích gì cho ta không, nếu ta chiếm được cả phú nguyên của thế giới mà phải mất sức khoẻ? Dù ta giàu có đến đâu đi nữa thì mỗi ngày cũng chỉ ăn có ba bữa và đêm ngủ một giường. Tôi hỏi cháu, cháu khóc.
Nhưng mặc dầu cùng túng, song thân tôi luôn luôn dành một số tiền để mỗi năm gởi giúp một cô nhi viện ở Iowa. Có thể viết cả cuốn sách về chuyện ấy được, nhưng đây tôi xin tóm tắt lại. Thiệt ra tôi cũng có lời trong một vài vụ, nhưng rút cục vẫn là thua thiệt.