Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng.
Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.
Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.
Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.
Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.
Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.
Hoặc lúc phấn khích. Viết là một lao động kỳ diệu. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng.
Xôi em để trong lồng bàn. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.