Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Hoặc về sau mới lí giải được.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.
Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải.
Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo.
Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Chính trị là một cuộc chiến. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm.
Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ.
Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.
Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Không biết thanh minh thế nào. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp.
Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình.