Còn như có nó, bạn có thể thành công một cách lạ lùng, không cần đọc những lời khuyên này. Một phần ba những người bệnh thần kinh có thể tự trị được nếu họ làm theo Margaret, nghĩa là nghĩ tới sự giúp đỡ kẻ khác. Bởi vậy họ tố cáo ông quyên tiền để thám hiểm cho khoa học mà rồi lại ăn no "nằm khềnh" ở gần Bắc cực.
Bạn tự hỏi: "Nếu ta không giải quyết được vấn đề đó thì cái gì tai hại nhất có thể xảy tới cho ta được?". Giữa lúc đó, điện thoại kêu: Tình thân nhân của cô mời cô khiêu vũ. Ông lấy ngón tay vạch mí mắt họ mà không hề tỉnh dậy.
Rồi lại mấy năm trước, miền Californie của chúng tôi phát sinh bệnh dịch trẻ con tê liệt. Dưới đây là chuyện thiệt do ông kể cho tôi nghe. Thần kinh họ đương bị kích thích dữ".
Tôi biết chắc vậy vì tôi đã kinh nghiệm trong gia đình tôi. Một đôi khi ông Lincoln cũng phải đối phó sự đố kỵ của những người mà chính ông đã đưa lên địa vị cao cấp. Lúc đó óc tưởng tượng của bạn hỗn loạn.
Ba năm sau, bà ta phải bán lại những lô đất với số tiền bằng một phần mười giá mua. Nhận một cái nút khác và đóng kín cửa sắt của tương lai lại, cái tương lai nó chưa sinh. Charlie Chaplin, Will Rogers, Mary Margeret Mc Bride, Gene Autry và cả triệu người khác đều phải học bài học tôi đương giảng trong chương này, phải học bằng kinh nghiệm và cũng đã phải trả giá rất đắt như tôi.
Bà thường ăn mặc giả người nhà quê, mà dò thám cử chỉ của ông cả khi ông đi chơi trong rừng. 000 người mới có một người như bạn! Bà Stapleton nói với tôi rằng phần đông đàn ông hay đàn bà cũng vậy, lại nhờ bà làm cố vấn về vấn đề tài chánh, đều kể hàng giờ các món chi tiêu bao nhiêu để cho bà chép - rồi khi thấy kết quả bà dã ghi trên giấy, họ la lên: "À! Vậy ra tiền tôi đi theo cái ngả đó sao?". Chúng tôi bỏ ra nửa triệu Mỹ kim để mua trái dâu về đóng hộp.
Việc ấy họ làm trong ba hoàn cảnh khác nhau. Càng nghĩ lại càng hoảng sợ. Tôi sợ hãi, không biết nên làm gì, nước mắt chảy ròng ròng.
Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh. Khi bắt đầu viết cuốn sách này, tôi đặt một giải thưởng 200 Mỹ kim cho tác giả nào viết được một truyện ích lợi và hứng thú nhất với nhan đề: Tôi đã thắng được ưu phiền cách nào?. Một tuần lễ nữa tôi trở lại làm việc như cũ.
Ăn không được, ngủ không được. Ông ta liền đáp nếu tôi không chịu đánh lại thì ông sẽ kiếm người khác! Tôi nghe mà muốn nổi doá. Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng.
Cháu hỏi tôi: "Má làm gì đó?". Khi lại phòng Bác sĩ Sadler, ông ta mặt nhăn như bị. Ông khoa trưởng Hawkers ở trường Đại học Columbia nói với tôi ông lấy bài ca Ngỗng mẹ sau này làm châm ngôn.