Tôi đã vỡ lẽ ra rằng sự thất bại là một phần của tiến trình phát triển. Chẳng hạn như đừng mong đợi người khác tán dương bạn vì bạn thất bại. “Kỷ lục chạy đua 1 dặm là 4 phút 12,75 giây.
Khi ấy, bà tự nhủ sẽ không bao giờ trở lại cảnh nghèo nữa. Mặc dù từng là sinh viên ngành sinh học,điều này chưa từng xảy đến với tôi . Điều đó xảy ra nhiều đến nỗi lịch sử cho thấy đàn ông đóng vai trò chủ đạo .
NHN VIÊN ĐIỀU HÀNH CỦA HÃNG PHIM UNIVERSAL ĐÃ NÓI THẾ KHI SA THẢI CLINT EASTWOOD VÀO NĂM 1959. Đặng Tiểu Bình sinh năm 1904,ở miền nam Trung Quốc. “Các thương gia câu cá dưới dòng nước đục.
Ta có thể tóm tắt quan điểm này bằng một phát biểu của Vincent Lombardi (một huấn luyện viên của Mỹ): Nhưng tai họa ấy lại là điều phúc lành vì nhờ đó, ông có thời gian để nghiên cứu về căn bệnh ung thư mà ông yêu thích. “Tôi thà chết đứng với danh dự còn hơn sống quỳ gối trong xấu hổ”.
Thứ hai,không ai biết đến tôi. Khi anh 24 tuổi, bà của anh qua đời. Phải chăng là một sự trùng hợp khi cả hai cường quốc kinh tế hùng mạnh nhất hiện nay là Nhật và Đức đều là 2 quốc gia bại trận trong chiến tranh thế giới thứ 2?Có lẽ thất bại có một giá trị thật sự!
Chỉ có một cách duy nhất. Trong bối cảnh đó, chúng tôi đã trải qua tuổi thơ khó khăn của mình, không ngày nào về nhà mà cha không chửi rủa, đánh mẹ tôi hay một đứa trong chúng tôi. Tron cuộc hành trình xuyên suốt cuộc đời mình, ta luôn nghĩ rằng nắng có lợi cho ta - và đặt nó ngang hàng với thành công, còn mưa thì có hại nên luôn bị gắn liền với thất bại.
“Ông là một tên thầy tu dơ bẩn”. Sau đó, khi cuộc chiến tranh Triều Tiên bùng nổ , ông thu được lợi nhuận to lớn. “Không phải bạn đã thất bại , mà bạn chỉ chưa tìm ra được cái gì hơn thế!”
Anh không phàn nàn hay than vãn một cách cay đắng về sự bất tài của các đồng nghiệp. Anh đã hy vọng rằng đó là cơ hội để anh được tái hợp cùng gia đình. Chẳng hề gì, học vẫn kiên trì tiến bước.
Tôi đọc hết ngày này sang ngày khác cho đến khi một người bạn cùng trường ở phòng bên cạnh thấy tôi quá mê quyển sách này nên đã mach cho tôi biết nó đã được ghi âm trong một cuộn băng. Mặc dù đổi công việc, nhưng cách tiếp cận với công việc mới của ông không hề thay đổi. Bà là giám đốc của nhà văn hóa và thiền định Mathura, nơi bà truyền dạy phương pháp thiền định cho công chúng và giảng dạy cho trẻ em.
Cái mà anh chưa bao giờ có được là sự ấm cúng của gia đình. Tôi bắt đầu vỡ mộng, tinh thần suy sụp. Tôi không biết đích xác sự việc bi thảm ấy đã tác động đến họ như thế nào – liệu những lý tưởng mà họ theo đuổi có còn được lưu giữ trong những trái tim khổ đau của họ không?