Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Khá nhẹ nhõm và yên bình.
Chẳng có cái gì đập. Tôi biết ông rất yêu vợ. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Nhu cầu của bạn không cao.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.
Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí. Là tỉ mẩn, là ào ào.
Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.
Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.